CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Cung khuynh


Phan_48

Chương 87: Giấc xuân tình

Dung Vũ Ca cúi đầu xuống hôn Vệ Minh Khê, nụ hôn nóng rực khiến cho Vệ Minh Khê thở dốc, cơ thể này của Vệ Minh Khê nàng còn quen thuộc hơn cả chính thân thể của mình. Ngón tay Dung Vũ Ca bắt đầu trượt trên người Vệ Minh Khê, thiêu đốt từng bộ phận mẫn cảm của nàng, từng điểm, từng điểm nhỏ nhất đều không thoát được.

Hơi thở của Vệ Minh Khê dần trở nên hỗn loạn, ánh mắt vốn trong suốt nay đã bắt đầu cháy lên dục vọng, Vệ Minh Khê do dự hồi lâu rồi chậm rãi quàng tay lên cổ Dung Vũ Ca, nàng phát hiện thân thể của mình vì đã lâu chưa được Dung Vũ Ca âu yếm nên so với dĩ vãng càng động tình nhanh hơn, rất nhanh đã nhiễm một đợt xuân triều. Vệ Minh Khê xinh đẹp mê hoặc ánh mắt Dung Vũ Ca, làm cho Dung Vũ Ca như thể bị ma nhập, làm mọi cách tác động Vệ Minh Khê, khiến nàng không tài nào chống đỡ.

“Dung Vũ Ca…” Thanh âm Vệ Minh Khê không còn là thanh âm trong trẻo lạnh lùng như trước mà trở nên khàn đục, dễ nghe đến mức khiến cho Dung Vũ Ca đã muốn giờ lại muốn nhiều hơn nữa. Vệ Minh Khê giữ lấy những ngón tay không bao giờ chịu an phận của Dung Vũ Ca, đêm nay sao nàng giống như một tiểu dã thú phát tình, ánh mắt nóng rực kia làm cho Vệ Minh Khê mơ hồ sợ hãi. Nếu không ngăn Dung Vũ Ca lại, Vệ Minh Khê sợ rằng mình sẽ bị Dung Vũ Ca ép buộc đến mức sáng mai không xuống giường được mất, nàng không thể so được với Dung Vũ Ca, trẻ trung tinh lực tràn đầy.

“Người ta muốn Chỉ nhi mà…” Dung Vũ Ca thấy tay mình bị giữ lại, khẽ nhíu mày ngẩng lên nhìn Vệ Minh Khê, vẻ mặt đầy uỷ khuất. Người ta chỉ nghĩ lưu lại trên người mẫu hậu thật nhiều, thật nhiều ấn ký, để cho cả thiên hạ biết Vệ Minh Khê là nữ nhân của Dung Vũ Ca!

Vệ Minh Khê nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy uỷ khuất kia, khẽ thở dài, chỉ cần thấy Dung Vũ Ca uỷ khuất thì nàng cũng không có cách nào nữa, hài tử này luôn làm cho mình chỉ muốn sủng ái, dung túng nàng, nghe theo nàng. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng rốt cuộc Vệ Minh Khê vẫn đè chặt tay của Dung Vũ Ca, làm cho ánh mắt Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê càng thêm u oán. Người ta còn chưa hưởng thụ đủ mà!

Vệ Minh Khê đưa tay còn lại giữ lấy eo Dung Vũ Ca, ôm lấy nàng, vùi mặt vào cổ Dung Vũ Ca, dùng thanh âm rất nhỏ mà chỉ có hai người nghe thấy ở bên tai Dung Vũ Ca thì thầm một câu: “Ta muốn Vũ nhi hơn…”

Thanh âm kia như thể mang theo nhiệt hỏa làm cho thân thể Dung Vũ Ca trong nháy mắt mềm ra như nước, lại thêm một cỗ nhiệt lưu trào dâng về hướng địa phương vốn đã ẩm ướt từ lâu, ướt át đến nỗi làm cho Dung Vũ Ca ngượng ngùng đỏ mặt, giờ phút này thân thể Dung Vũ Ca vô cùng mềm mại, mặc cho Vệ Minh Khê trêu đùa.

Vệ Minh Khê dễ dàng đặt Dung Vũ Ca nằm dưới thân mình, lẳng lặng ngắm nhìn thân thể ái nhân, rốt cuộc không thể nào rời nổi tầm mắt, chỉ biết tham lam thu hết cảnh sắc tuyệt mỹ không bút mực nào tả xiết, sao trên đời này lại có thể có yêu nghiệt hoạ quốc khuynh thành đến như vậy?

Tuy rằng tầm mắt nóng rực của Vệ Minh Khê có vẻ vẫn còn chút nội liễm như trước, nhưng cũng đủ làm tổn thương da thịt Dung Vũ Ca, mỗi một tấc cơ thể khi bị nàng quét qua đều lập tức trở nên nóng bỏng, vô cùng khó nhịn, Dung Vũ Ca muốn, muốn càng nhiều hơn nữa, Vệ Minh Khê nhìn chăm chú làm cho nàng sốt ruột…

Vệ Minh Khê nhìn thân hình quyến rũ của Dung Vũ Ca vì động tình mà nổi lên một màu đỏ ửng, đủ mị hoặc khiến cho người ta cực lực muốn khi dễ, cũng cực lực muốn trìu mến một phen, thật sự quá mức mê người.

Môi Vệ Minh Khê quấn lấy môi Dung Vũ Ca, quấn quýt triền miên, dây dưa không dứt. Nụ hôn của Vệ Minh Khê tuy không nóng rực, vội vàng như Dung Vũ Ca nhưng lại rất ôn nhu, làm cho cả thể xác lẫn tinh thần Dung Vũ Ca cùng lúc chịu dày vò. Dung Vũ Ca căn bản chỉ muốn ôm lấy Vệ Minh Khê, làm cho thân thể cả hai khăng khít hoà cùng một chỗ, càng muốn lại càng dùng chỗ mềm mại giữa hai chân nhẹ nhàng cọ sát đùi Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê lập tức cảm giác được mảng ẩm ướt kia, sự mãnh liệt của Dung Vũ Ca khiến cho nàng đỏ mặt. Thân thể Dung Vũ Ca thật mẫn cảm quá, Vệ Minh Khê vẫn cảm thấy mình còn chưa đủ trêu chọc nàng, vậy mà thân thể nàng đã bắt đầu nở rộ, vậy sau khi âu yếm thì sẽ thế nào. Vệ Minh Khê thật khó lòng có thể tưởng tượng được thân thể Dung Vũ Ca sẽ bừng nở hấp dẫn đến mức nào. Lần trước nàng vẫn chưa kịp tinh tế nhấm nháp, lần này dù thế nào Vệ Minh Khê cũng sẽ không bỏ qua.

“Vũ nhi ướt quá…” Vệ Minh Khê cắn nhẹ vành tai Dung Vũ Ca, khẽ khàng nói, cũng chỉ có lúc này nàng mới có thể thì thầm những lời tình tứ như thế, làm cho lỗ tai Dung Vũ Ca vừa nóng vừa râm ran, thân thể cũng không còn chút khí lực nào, hoàn toàn dựa sát vào lòng Vệ Minh Khê.

“Chỉ nhi…” Dung Vũ Ca khẽ thổn thức, thanh âm vừa giống như làm nũng, vừa giống như ủy khuất vì bị khi dễ, cũng vừa giống như khẩn cầu, cơ hồ làm cho người vốn đứng đắn như Vệ Minh Khê cũng muốn làm mấy chuyện xấu xa, khoảnh khắc này Dung Vũ Ca quá yêu mị, làm cho người ta chỉ muốn hòa nàng vào thân thể của mình.

Môi Vệ Minh Khê dần di chuyển xuống, bất kể là chạm đến chỗ nào cũng khiến Dung Vũ Ca có loại xúc động muốn rên rỉ. Dung Vũ Ca cắn chặt hàm răng, nàng không muốn Vệ Minh Khê nghĩ mình quá phóng đãng, nhưng mà thân thể lại không thể làm chủ được, chỉ muốn phóng đãng dưới thân thể Vệ Minh Khê, làm cho chính bản thân Dung Vũ Ca cũng tự mình cảm thấy xấu hổ. Do đó cho dù Dung Vũ Ca muốn cực lực khắc chế, nhưng từng tiếng rên rỉ đứt quãng vẫn không ngừng phát ra.

Vệ Minh Khê lại chuyển xuống đôi xương đòn khêu gợi của Dung Vũ Ca, vừa liếm mút vừa khẽ cắn nhẹ, quả thật Dung Vũ Ca vô cùng mẫn cảm, thân thể càng dính sát vào thân thể Vệ Minh Khê, hai thân thể mềm mại xích lõa ma sát lẫn nhau làm cho cả hai đều run lên nhè nhẹ, nàng thích nhất cảm giác hai người thân mật khăng khít không chút khoảng cách nào, cứ vừa chặt chẽ vừa gần như vậy, sẽ làm cho hai trái tim thêm gần nhau, cả đời này cũng không rời xa.

Vệ Minh Khê cúi đầu chuyển đến hai khoả căng tròn trước ngực Dung Vũ Ca, dùng môi miết lấy một bên nhũ hoa xinh đẹp, còn tay thì vỗ về chơi đùa bên kia. Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê đang chăm chú trước ngực mình, gắng sức âu yếm mình, rốt cuộc khắc chế không được đem mọi thanh âm đều phát tiết ra ngoài, nhiệt tình nóng bỏng đến mức làm cho Vệ Minh Khê ngượng ngùng một lần nữa. Thân thể Dung Vũ Ca vốn vô cùng mẫn cảm, chỉ cần vuốt ve nhẹ nhàng đã khiến nàng phản ứng thật mạnh, điều này làm cho trong lòng Vệ Minh Khê có cảm giác thoả mãn nói không nên lời, tuyệt thế yêu nghiệt thế kia chỉ thuộc về mình, cũng chỉ có mình mới có khả năng ảnh hưởng tới nàng mãnh liệt đến vậy.

Có lẽ khi yêu một người, mình sẽ sinh ra ý niệm muốn độc chiếm người đó, giờ khắc này trong đầu Vệ Minh Khê hết thảy đã không còn luân lý trói buộc nào, chỉ muốn phóng túng tình cảm để yêu thương Dung Vũ Ca.

Vệ Minh Khê lại tiếp tục lần xuống vùng bụng bằng phẳng của Dung Vũ Ca, dùng lưỡi để trêu đùa khuấy động nàng, cảm giác vừa nóng bỏng vừa rạo rực ấy cứ ào ạt lan tỏa làm cho bụng của Dung Vũ Ca nóng như thiêu như đốt, nhẫn nhịn không nổi chỉ biết như linh xà vặn vẹo thân thể mềm mại, khẩn cầu Vệ Minh Khê thêm chút âu yếm.

“Chỉ nhi, ta khó chịu quá…” Dung Vũ Ca ôm lấy Vệ Minh Khê, ngữ khí cầu khẩn vô cùng ủy khuất, nàng muốn Vệ Minh Khê cho nàng nhiều, nhiều hơn nữa…

Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca uỷ khuất đến độ sắp khóc, đành cố nhịn tâm tình muốn khiêu khích trêu chọc nàng, khẽ hôn lên đôi môi Dung Vũ Ca trấn an, đồng thời ngón tay cũng chậm rãi tiến nhập vào giữa hai chân nàng, bên trong sớm đã khắc chế không được mà vô cùng ẩm ướt, chính là nói cho Vệ Minh Khê biết nàng đã chờ đợi từ rất lâu rồi…

Ngón tay Vệ Minh Khê như có như không chầm chậm chơi đùa đoá hoa bên trong, làm cho thân thể Dung Vũ Ca chỉ biết run lên nhè nhẹ, nàng thật sự yêu Vệ Minh Khê giờ phút này, cũng hận nàng chết đi được, vừa hời hợt vừa ôn nhu làm cho Dung Vũ Ca vô cùng bất mãn.

“Chỉ nhi…” thân thể bốc hoả của Dung Vũ Ca sắp bị bức điên rồi, không được thoả mãn khiến cho nàng cực kỳ uỷ khuất, ánh mắt nhìn Vệ Minh Khê càng thêm u oán.

Vệ Minh Khê hé mở hai chân Dung Vũ Ca, làm cho cảnh xuân sắc tươi đẹp đều hiển lộ hết trước mắt mình, Vệ Minh Khê nhìn đoá hoa kia khẽ rung động, phảng phất sẽ nở rộ trong nháy mắt, xinh đẹp đến tận cùng, mê người đến cực điểm. Vệ Minh Khê chậm rãi vùi đầu vào, đầu lưỡi đảo quanh hoa hạch, làm cho thân thể Dung Vũ Ca chịu kích thích không nổi khẽ cong lên, môi Vệ Minh Khê được dịp lại càng tiếp xúc khắng khít hơn cùng chỗ tư mật đó, toàn bộ thần kinh của Dung Vũ Ca trong nháy mắt đều tan rã, chỉ có thể nhường cho cảm giác làm chủ thân thể mình.

Ngay lúc này, ngón tay Vệ Minh Khê tiến vào huyệt động ẩm ướt một lần nữa, kia vách thịt mềm mượt gắt gao quấn lấy ngón tay nàng, khít đến nỗi làm cho Vệ Minh Khê tò mò, nếu nàng cong ngón tay lại thì sẽ thế nào? Ngón tay Vệ Minh Khê khẽ vặn vẹo, làm cho thân thể Dung Vũ Ca bị song trọng công kích, rất nhanh đã đạt đến cao trào. Vệ Minh Khê cảm giác được bên trong nàng đang nhanh chóng co rút đồng thời hút lấy ngón tay mình thật chặt. Thân thể Dung Vũ Ca thật đúng là rất…mẫn cảm…

Tuy Dung Vũ Ca giống như độc dược khiến người ta trầm luân nhưng Vệ Minh Khê vốn là người luôn cực lực khắc chế bản thân, cho dù là việc trên giường cũng tận lực kiềm chế không cho mình quá phóng túng, cho nên sau khi làm Dung Vũ Ca hai ba lượt thì chuẩn bị đình chiến, nhưng Dung Vũ Ca tinh lực tràn trề, vẫn còn cao hứng, hơn nữa mới nếm thử mùi vị hoan ái không lâu, hết sức mê đắm cùng Vệ Minh Khê vân vũ cầu hoan, nàng đầu cần đình chiến nghỉ ngơi sớm vậy!

Dung Vũ Ca đưa chân xâm nhập vào giữa hai chân Vệ Minh Khê, bắt đầu ma sát câu dẫn nàng, làm cho Vệ Minh Khê bị cọ xát thân thể cũng bắt đầu bốc lửa. Yêu nghiệt này, Vệ Minh Khê nhíu mày, sợ là đêm nay nếu không làm cho Dung Vũ Ca tận hứng thì cũng đừng hòng bước xuống giường.

Lúc này Dung Vũ Ca đang càn rỡ ngồi lên người Vệ Minh Khê, tư thế đó khiến cho Vệ Minh Khê đỏ bừng cả mặt. Nàng không biết Dung Vũ Ca muốn làm gì, nhưng rất nhanh đã nhận được đáp án. Dung Vũ Ca khẽ kéo hai chân Vệ Minh Khê, lấy nơi nóng ấm mềm mại của mình đặt lên nơi mềm mại nhất của Vệ Minh Khê, nhu nhuyễn hoà cùng nhu nhuyễn, để hai người cảm giác rõ ràng được sự tồn tại của đối phương, loại cảm giác như nước giao hoà làm cho Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca thầm kinh thán, chân chính dung hợp cùng một chỗ, hạnh phúc làm cho người ta muốn rơi nước mắt..

Đêm vẫn còn dài …

--------------------o0o-----------------

Chương 88: Thân phận bất đồng

Phần lớn những tần phi trẻ tuổi ở hậu cung đều lựa chọn ra khỏi cung, dù sao không phải ai cũng nguyện ý ở trong cung sống cô độc suốt quãng đời còn lại, chỉ có một số người già yếu mới mong muốn ở lại dưỡng lão, dù sao có người đã ở trong cung vài thập niên, đã quá quen với cuộc sống nơi này, cũng sớm mất đi liên hệ với thân nhân bên ngoài.

Chỉ có Đổng Vân Nhu còn đang do dự xem nên xuất cung hay ở lại, bản thân nàng không muốn trở về Đổng gia, vì thật ra phụ thân chỉ là dưỡng phụ của nàng, mục đích nuôi nàng cũng chỉ vì muốn đưa nàng vào cung, hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng nếu ở lại trong cung cũng không thể nói có gì tốt hơn, trượng phu đã chết, nàng có thể vui vẻ làm một quả phụ, ít nhất vẫn là thân phận Thái phi tôn quý, có người hầu hạ, được hưởng vinh hoa phú quý nhưng lại không có tự do. Trong lòng Đổng Vân Nhu không ngừng dao động, tự do tốt hơn hay vinh hoa phú quý tốt hơn?

“Tiểu Hoa, ngươi có ý định ra khỏi cung không?” Đổng Vân Nhu lười biếng nằm nghiêng trên giường hỏi Vệ Tiểu Hoa đang xoa bóp chân cho mình.

“Trước kia có, nhưng hiện tại không nghĩ đến.” Vệ Tiểu Hoa suy nghĩ cẩn thận đến một lúc sau mới hồi đáp.

“Sao lại thế?” Đổng Vân Nhu lên tiếng, thanh âm vẫn kiều mị trước, lười nhác hỏi.

Kể từ sau sự kiện Đổng Vân Nhu ngã nhào ở Ngự hoa viên, Vệ Tiểu Hoa phát hiện rằng tuy nàng vẫn thường xuyên hung dữ quát mắng mình, hỉ nộ vô thường, nhưng số lần dùng ngữ điệu kiều mỵ ấy nói chuyện lại nhiều hơn. Cũng từ lần đó mỗi khi nàng cất tiếng, không hiểu sao Vệ Tiểu Hoa lại nghĩ đến nụ hôn ở Ngự hoa viên ngày ấy.

Lúc ấy nàng cũng hỏi Đổng Vân Nhu vì sao lại hôn mình, nhưng Đổng Vân Nhu chỉ trừng mắt liếc một cái, làm cho nàng cũng đành câm miệng. Sau đó cả hai không hề nhắc tới nữa, tựa hồ chuyện ngày đó cho tới bây giờ cũng chưa từng phát sinh qua. Nếu không phải vẫn còn vài vết bầm di chứng, có lẽ Vệ Tiểu Hoa sẽ cảm thấy mình đang nằm mơ.

“Trước kia ở trong cung hay bị khi dễ, quả thực chỉ mong được ra đi, giờ nghĩ lại, ra ngoài có khi cũng bị khi dễ, chỉ là trong cung và bên ngoài có chút khác biệt, ở trong cung luôn dễ dàng bị rơi đầu…” Nàng khá thích cuộc sống hiện tại, tuy rằng bây giờ vẫn còn bị Đổng Vân Nhu bắt nạt như trước, nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng, nhưng nếu muốn nói bất đồng ở chỗ nào, Vệ Tiểu Hoa lại không hiểu rõ lắm.

“Nếu bên ngoài không có người khi dễ ngươi, ngươi có đi không?” Đổng Vân Nhu hỏi, nàng mơ hồ cảm giác được so với vinh hoa phú quý, nàng lại càng muốn tự do hơn.

“Không biết, ta là cô nhi, đi ra ngoài cũng không biết đi đâu về đâu…” Vệ Tiểu Hoa nhíu mày, nàng là lục bình chỉ biết trôi theo dòng nước, mà hoàng cung vốn là nước lặng, cho nên cũng không cần trôi đi.

“Nếu ta không ở lại hoàng cung thì sao?” Đổng Vân Nhu nhìn Vệ Tiểu Hoa, đột nhiên hỏi, nàng muốn Tiểu Hoa đi cùng nàng, nhưng nàng không biết Vệ Tiểu Hoa đối với mình rốt cuộc là loại tình cảm gì, nếu trực tiếp hỏi kẻ ngu ngốc này câu hỏi đó, khẳng định Tiểu Hoa sẽ trả lời là không biết.

“Hả??” Vệ Tiểu Hoa nghe xong, đột nhiên trong lòng vô cùng hoảng hốt, nàng không ở trong cung sao, vậy nàng sẽ đi đâu? Vệ Tiểu Hoa đã nghĩ rằng, mình sẽ mãi mãi đối tốt với Đổng Vân Nhu.

Đổng Vân Nhu nhìn biểu tình kinh ngạc và hoảng hốt của Tiểu Hoa, tâm tình đột nhiên tốt dị thường.

“Ngươi đi đâu vậy?” Vệ Tiểu Hoa kéo kéo ống tay áo của Đổng Vân Nhu, bất an hỏi, hoàng cung vốn mang đến cảm giác yên ổn, nhưng nay đã vì việc Đổng Vân Nhu phải ra đi mà thay thế bằng nỗi khủng hoảng.

Đổng Vân Nhu nhìn Vệ Tiểu Hoa giống như tiểu cẩu đang sợ hãi bị vứt bỏ, tuy rằng có chút ngốc nghếch nhưng vẫn không đến nỗi không có thuốc nào chữa được, ngày sau vẫn có thể từ từ dạy dỗ nàng, Đổng Vân Nhu vừa lòng gật đầu.

“Ra khỏi cung.” Đổng Vân Nhu không chút để ý nói, nhìn biểu tình ngày càng khủng hoảng của Vệ Tiểu Hoa, đối với Đổng Vân Nhu quả thực là một loại hưởng thụ.

Được rồi, Vệ Tiểu Hoa ngu ngốc như vậy, làm cho người ta muốn khi dễ là phải, so với để cho người khác bắt nạt, không bằng lưu lại cho mình khi dễ. Đổng Vân Nhu có phần để tâm một cách khác thường đối với Vệ Tiểu Hoa, liền đương nhiên tự mình giải thích như vậy.

“Ngươi muốn xuất cung?” Vệ Tiểu Hoa sững sờ lặp lại một lần nữa, trời đất như muốn đổ sụp. Tuy rằng nàng quen biết Đổng Vân Nhu chưa lâu, nhưng Đổng Vân Nhu là một trong số ít người làm cho nàng xúc động, đó là người ngày trước đã vì nàng mà hầu hạ vị Hoàng thượng đã băng hà kia. Nàng không muốn Đổng Vân Nhu đi, hơn nữa nàng luôn cảm thấy giữa nàng và Đổng Vân Nhu dường như có mối liên hệ nào đó không thể phân li, tuy rõ ràng các nàng không thân cũng chẳng quen. Trong lòng Vệ Tiểu Hoa vừa mờ mịt vừa bất an.

“Đúng vậy.” Đổng Vân Nhu muốn tự do, nhưng bên ngoài cung trừ tự do ra cũng không có người nào khiến nàng lưu luyến, nhưng Tiểu Hoa này quả thật là người duy nhất còn có thể khiến nàng có chút lưu luyến, cho nên nàng muốn mang Tiểu Hoa đi.

“Vậy…vậy ngươi dẫn ta đi cùng với…” Tiểu Hoa bật thốt, nàng muốn cùng Đổng Vân Nhu ở chung một chỗ, tuy rằng không rõ vì sao, nhưng ít nhất Đổng Vân Nhu cũng là người làm cho nàng cảm động, tuy rằng nàng luôn thích khi dễ mình.

“Ừ, ta vẫn có thể mang theo một cung nữ, dù sao ta cũng cần người hầu hạ!” Rõ ràng bản thân Đổng Vân Nhu hy vọng Tiểu Hoa đi cùng nàng, nhưng ngữ khí thì giống như ban ân vậy.

Hừ, nàng đã biết không phải tự nhiên Đổng Vân Nhu tốt bụng để cho nàng đi cùng mà, thì ra là vẫn muốn bắt nạt mình. Vệ Tiểu Hoa trề môi phồng má, tức giận trông giống như con cá nóc, làm cho Đổng Vân Nhu lại muốn véo véo cái mặt của nàng, thực sự rất khả ái.

“Này, ngươi còn không tạ ơn ta sao? Bằng không ta sẽ không mang ngươi theo nữa!” Được tiện nghi mà lại còn khoe mã* chính là Đổng Vân Nhu lúc này, bộ dạng kia so với chồn trộm gà còn xấu xa hơn, không, phải là hồ ly tinh mới đúng.

(*chiếm đc lợi ích mà còn ra vẻ)

“Tạ Thái phi nương nương ân điển!” Vệ Tiểu Hoa bĩu môi nói, ghét nhất cái vẻ Thái phi của nàng, nhưng vì sao nàng lại luôn cảm thấy giờ phút này Đổng Vân Nhu lóa mắt đến thế?

“Ừm, tốt lắm.” Đổng Vân Nhu cười rạng rỡ.

***

“Thái Hậu nương nương,Vân Nhu muốn thỉnh cầu xin được xuất cung.” Đổng Vân Nhu biết nếu Vệ Minh Khê đại phát thiên ân, tự nhiên sẽ không thể rơi xuống người mình.

“Việc này…” Vệ Minh Khê có chút chần chờ, tuy rằng mình đã hạ chỉ có thể phóng thích tần phi xuất cung, nhưng đối với các cung phi cao cấp lại khác, dù thế nào cũng không thể xuất cung. Bởi vì các nàng đều là sủng phi của tiên hoàng, nay tiên hoàng vừa mới băng hà, nếu để các nàng xuất cung lập gia đình, thật sự rất khó giải thích. Dù sao ở thời đại này vẫn có những yêu cầu cực kỳ hà khắc đối với trinh tiết của nữ tử, huống chi còn là Quý phi của Cao Hàn, tuyệt chưa từng có tiền lệ Quý phi nào được phép xuất cung, lần này Vệ Minh Khê quả thật khó xử. Đổng Vân Nhu còn quá trẻ, nàng cũng không muốn nhất quyết lưu Đổng Vân Nhu ở lại, nhưng không may nàng lại có thân phận đặc thù thế này...

Đổng Vân Nhu thấy Vệ Minh Khê do dự, cũng biết thân phận mình có điểm đặc thù, nhưng nàng cảm thấy Vệ Minh Khê ắt hẳn phải có biện pháp mới đúng. Nhưng Vệ Minh Khê và mình không thân cũng chẳng quen, trên danh nghĩa lại còn là tình địch của nhau, nàng thật sự không cần tất yếu vì mình mà động tâm tư, trừ phi Vệ Minh Khê thật sự thiện lương giống như lời cung nữ ngu ngốc kia nói.

Đổng Vân Nhu cũng không nhiều lời, chỉ quỳ ở đó, Vệ Tiểu Hoa cũng quỳ một bên, thoạt nhìn hai người có vài phần giống như một đôi khổ mệnh uyên ương.

Vệ Minh Khê nhìn Đổng Vân Nhu và Tiểu Hoa, thôi thì giúp các nàng một phen, có lẽ đối với mình chỉ là mất công sức nhấc tay làm chút chuyện, nhưng lại có thể khiến người khác thay đổi cả đời.

“Nhìn Đổng Thái phi lại làm cho ai gia nghĩ tới tiên hoàng, nhất thời có chút sầu não, ai gia thường nghĩ, nếu không phải vì Hiên nhi ở trong cung, bản cung sẽ đi theo bầu bạn với tiên hoàng…” Vệ Minh Khê đột nhiên nói sang chuyện khác, Đổng Vân Nhu có thể xuất cung hay không, đành phải xem ngộ tính của nàng.

Ban đầu Đổng Vân Nhu cũng thấy kì quái, không hiểu sao Vệ Minh Khê lại bàn sang chuyện khác, khoan khoan, bàn đi Hoàng lăng mà không phải đi bồi táng! Đổng Vân Nhu không phải kẻ ngốc, lập tức minh bạch ý tứ Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê chính là muốn cho mình cơ hội mượn danh thủ hộ Hoàng lăng mà xuất cung, một khi mình ly khai hoàng cung, Vệ Minh Khê sẽ không quản mình có thực sự đi Hoàng lăng hay không. Thái hậu đuổi sủng phi của tiên đế đi thủ hộ Hoàng lăng dù sao cũng không phải là chuyện tốt lành gì, cho nên lý do tất nhiên phải là do mình chủ động đưa ra, bằng không thanh danh Thái hậu anh minh sáng suốt sẽ bị tổn hại. Vệ Minh Khê quả nhiên không phải chỉ có hư danh, lần đầu tiên Đổng Vân Nhu cảm thấy thật lòng bội phục Vệ Minh Khê.

“Sau khi tiên hoàng không còn, Vân Nhu cả ngày rơi lệ, tưởng niệm tiên hoàng, vì có thể được bầu bạn bên cạnh tiên hoàng, Vân Nhu thỉnh cầu Thái hậu cho Vân Nhu đi Hoàng lăng trước, vì tiên hoàng thủ lăng…” Đổng Vân Nhu cố nhịn đau tự cấu mình một cái, nước mắt liền lã chã tuôn rơi, bộ dáng giống như thương nhớ Cao Hàn vô hạn, Vệ Tiểu Hoa đứng cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm.

Đây là cái cảnh tượng gì vậy? Vệ Tiểu Hoa nhớ rõ lúc lão hoàng đế chết, Đổng Vân Nhu một giọt nước mắt cũng không có, ngược lại càng thêm tiêu dao khoái hoạt, cả ngày lấy việc nô dịch mình làm trò vui mà, hiện tại làm sao lại đột nhiên rơi lệ, làm cho Vệ Tiểu Hoa cảm thấy quỷ dị vô cùng.

Vệ Minh Khê nhìn bộ dạng Đổng Vân Nhu khóc lóc đáng thương, liền biết Đổng Vân Nhu đã nhận được ám chỉ của mình, cũng thuận theo phối hợp diễn trò, tỏ vẻ vui mừng gật đầu.

“Nếu Đổng Thái phi đã tưởng niệm tiên hoàng như thế, ai gia liền thành toàn cho tâm ý của ngươi, chuẩn thỉnh cầu của Đổng Thái phi, cho Đổng Thái phi rời cung đi Hoàng lăng trước, vì tiên hoàng thủ lăng.” Xem như là thành toàn cho hai con người kia vậy.

***

Ngày Đổng Vân Nhu và Vệ Tiểu Hoa xuất cung, đương nhiên Vệ Minh Khê cũng đi tống tiễn, mà nàng ở đâu, thì tất nhiên Dung Vũ Ca cũng sẽ ở đó. Nhìn xe ngựa từ từ rời khỏi hoàng cung, Vệ Minh Khê thầm nghĩ sao có những người cả đời đều phải ngây ngốc ở lại hoàng cung, nhưng có những người một khi ly khai sẽ không còn trở về nữa…

“Chung quy mẫu hậu vẫn là người thiện lương, nếu là ta, ta sẽ mặc kệ các nàng.” Chính hạnh phúc của bản thân còn không giải quyết nổi, còn đi quản chuyện người khác làm gì?

Tuy Vệ Minh Khê đã ở hoàng cung nhiều năm như vậy, nhưng bản tâm của nàng vẫn chưa từng thay đổi, dù là Vệ Thái Hậu có địa vị cao sang, quyền cao chức trọng không người nào có thể lay động, thì nàng vẫn mãi là Vệ Minh Khê vô cùng nhu hòa như trước.

“Vốn không phải là việc gì khó, có thể giúp thì cũng nên giúp mà.” Vệ Minh Khê thản nhiên nói.

“Ta hy vọng chúng ta cũng có thể rời đi giống như các nàng vậy.” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, trong đáy mắt phóng xuất một tia quang mang tràn đầy chờ mong, như sao sáng đêm hè, phi thường lấp lánh.

Không hiểu vì sao trong lòng Vệ Minh Khê chợt chùng xuống: “Chúng ta không phải như các nàng ấy, thân phận chúng ta cùng các nàng bất đồng. Vũ Ca, về sau không được nói bốc đồng như vậy.” Thanh âm lạnh lùng của Vệ Minh Khê làm cho tất cả quang mang trong mắt Dung Vũ Ca trong nháy mắt đều tan biến.

Chương 89: Cao Hiên

Cao Hiên đăng cơ được nửa năm, luôn biết lắng nghe quan điểm của đại thần, gặp việc không thể tự mình giải quyết thì thương lượng với Vệ Minh Khê. Hơn nữa từ nửa năm nay có thêm nhiều chức quan quản lý sự vụ, nhân tài triều đình cũng xuất hiện vô số, dù đối nội hay đối ngoại đều an ổn hoà hợp, không những không hề kém so với lúc Cao Hàn đăng cơ năm đó, mà ngược lại càng thêm anh minh hài hoà.

Cao Hiên tự biết bản thân mình chưa đủ năng lực nên ngược lại rất biết lắng nghe ý kiến, lệ thuộc vào hiền thần. Vì vậy mặc dù tân hoàng còn chưa đủ năng lực tự quyết sách, vẫn phải để Thái Hậu chỉ điểm, nhưng biểu hiện sau khi đăng cơ nửa năm nay cũng làm cho chúng đại thần từ từ yên lòng.

Lúc Cao Hiên mới đăng cơ không lâu, còn chưa thích ứng với sinh hoạt bận rộn của Hoàng đế nên vốn không có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng kể từ khi định hướng triều cục ngày càng vững vàng, một số gút mắc cũng bắt đầu dần dần nảy sinh. Thời gian rảnh rỗi càng nhiều, số lần Cao Hiên xuất hiện ở Phượng Nghi cung lại càng nhiều thêm.

Trước kia nếu một hai lần Dung Vũ Ca không có ở đó, Cao Hiên cũng không quá để ở trong lòng, nhưng hiện tại bất đồng, cơ hồ cứ hai ba ngày Cao Hiên lại xuất hiện ở Phượng Nghi cung một lần, mà số lần Dung Vũ Ca không có mặt lại rất nhiều, vậy mà trước giờ Cao Hiên chưa từng để ý.

Giống như giờ phút này, Cao Hiên ở tẩm cung Dung Vũ Ca đợi nàng suốt một đêm dài, nàng đã đi đâu? Vì sao nàng thường xuyên ra ngoài buổi tối như thế? Tuy thường xuyên ra ngoài, nhưng nàng đối xử với mình không lạnh cũng không nóng, bọn họ đã kết hôn gần một năm, nếu nói với người khác bọn họ chưa từng viên phòng có lẽ không ai tin nổi, rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì?

Cao Hiên nhìn chằm chằm thị nữ thiếp thân Thiến Nhi của Dung Vũ Ca, biểu tình bình thường vẫn ôn hoà nay đã trầm xuống, ẩn hiện uy nghiêm của bậc đế vương, làm cho Thiến Nhi rất bị áp lực. Lần đầu tiên Thiến Nhi cảm nhận được đông cung Thái tử ngày trước so với Hoàng Thượng hôm nay có chút bất đồng, tuy rằng vẫn tuấn tú nho nhã như trước, nhưng hiện tại nét mặt âm trầm như thế, Thiến Nhi nào đã từng gặp qua? Lần đầu còn có thể lừa Hoàng Thượng nói nương nương đã ngủ, làm cho Hoàng Thượng hồi cung, nhưng cứ liên tục hai lần ba lượt như thế thì làm sao dùng cớ này nữa. Gần đây Hoàng Thượng lại càng tới thường xuyên hơn so với trước, hơn nữa lần này còn quyết tâm ở đây chờ, làm cho Thiến Nhi vô cùng lo lắng. Nương nương nên mau mau trở về đi thôi.

Dù cho tính tình Cao Hiên có tốt hơn nữa nhưng lúc này cũng không thể không luống cuống bất an, ngay từ lúc ở Đông Cung đêm đêm Dung Vũ Ca đều không có ở tẩm cung, một nữ tử thường xuyên nửa đêm không có ở tẩm cung của mình, dù Cao Hiên không muốn nghĩ sang hướng khác đến mức nào thì vẫn luôn cảm thấy bất an trong lòng. Ngoài điểm này ra, thực sự Cao Hiên còn có cảm giác bất an về một việc nữa, đó là trong lòng Dung Vũ Ca đã có người khác, phán đoán này luôn làm cho Cao Hiên đứng ngồi không yên.

“Hoàng hậu không nói nàng đi đâu sao?” Cao Hiên là người có tính tình rất tốt, bình thường dù có tức giận cũng sẽ không giận chó đánh mèo, nhưng lần này cho dù hắn có khắc chế thế nào thì trong ngữ khí vẫn tỏa ra tức giận.

“Nô tỳ thực sự không biết.” Thiến Nhi thấy Cao Hiên giận dữ vội vàng quỳ xuống. Chuyện nàng không biết vốn là sự thật, cho tới bây giờ cái gì nương nương cũng chưa từng nói.

Cao Hiên thấy bộ dáng e ngại của Thiến Nhi, cũng biết mình giận chó đánh mèo, rốt cuộc hắn vẫn là người thiện lương, đành không ép hỏi Thiến Nhi nữa: “Được rồi, ngươi lui ra đi.” Cao Hiên phất tay để Thiến Nhi lui xuống. Còn riêng hắn thì cứ đi tới đi lui trong tẩm cung Phượng Nghi cung, xem như giết thời gian vậy.

***

Hai thân hình trắng nõn nhu mỹ đang quấn quýt giao triền, kia vũ nhung tàm ti* hồng sẫm quay cuồng phấp phới, kia tà mỹ âm thanh làm người ta mặt đỏ tai hồng….từng đợt… từng đợt… sau đó là sự im ắng chậm rãi bao trùm.

(tấm chăn màu hồng làm bằng nhung, tơ tằm nhồi lông vũ)

“Vũ Ca, gần đây số lần Hiên nhi đi Phượng Nghi cung nhiều hơn hẳn, ngươi đều đuổi hắn về…” Vệ Minh Khê nói không được nữa, nàng cảm thấy mỗi lời nói ra đều vô cùng khó khăn, đặc biệt là vừa khắc trước chính mình còn cùng con dâu phiên vân phúc vũ (làm chuyện mây mưa), một khắc sau lại nói những lời như vậy, làm cho Vệ Minh Khê cảm thấy mình thật đáng xấu hổ vô cùng.

“Nàng hy vọng ta thị tẩm hắn sao?” Môi Dung Vũ Ca ghé sát lại gần môi Vệ Minh Khê, dùng thanh âm câu hồn của mình hỏi, nàng chán ghét Vệ Minh Khê nói những lời như thế, làm cho lòng nàng rất không thư thản.

“Ta…” Không muốn! Vệ Minh Khê ngàn vạn lần không muốn dáng vẻ xinh đẹp này của Dung Vũ Ca bị người khác nhìn thấy, dù là thân sinh nhi tử của mình, nàng cũng không muốn! Nhưng Dung Vũ Ca vẫn là thê tử trên danh nghĩa của Hiên nhi, cảm giác áy náy đó trong lòng nàng chưa từng biến mất.

Dung Vũ Ca không muốn Vệ Minh Khê khó chịu, chỉ ôm lấy nàng, vùi đầu vào phiến mềm mại trước ngực Vệ Minh Khê: “Hiện tại đừng nghĩ nhiều quá như vậy được không? Chỉ cần yêu ta thôi, được không?” Dung Vũ Ca dùng thanh âm dụ dỗ Vệ Minh Khê, muốn nàng cùng mình phóng túng vui hoan.

Vệ Minh Khê do dự một chút, rốt cuộc cũng vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn của Dung Vũ Ca, lại bắt đầu một vòng triền miên, nàng chưa bao giờ biết thì ra mình lại khiếp nhược như thế, luôn tưởng rằng ngày mai còn có biện pháp, nhưng ngày mai rồi lại ngày mai phóng túng, mà biện pháp vẫn chưa bao giờ nghĩ ra được.

***


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog